nữ hoàng đế khờ phu quân
Đọc truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân miễn phí, cập nhật chương mới nhất nhanh chóng, đã hoàn thành. Hỗ trợ đọc truyện trên di động, máy tính, máy tính bảng.
Tính cách khác lạ mỹ nữ một cái không thể thiếu, tất cả đều là bổn tọa nữ… Ân, đúng vậy, là nữ đệ tử. "Chúng đệ tử, theo bổn tọa san bằng sơn hà vạn xuyên!". P/s: Bộ tiếp theo của " Siêu Thần Yêu Nghiệt ", phong cách hài hước, giải trí cao. Tình hình
dé 180473 truyện liên quan dammy, hiendai, langman, ngontinh, ngọt, sung, xuyênkhông, đammỹ, kho truyện tổng hợp hay nhất
Kiều Mỵ Phu Lang, Tại Tuyến Lục Trà Hoàng Nữ Đế Quốc Chịu Không Nổi! Chapter 659 ngày trước; Chapter 639 ngày trước; Ma Quân Bá Sủng: Thiên Tài Manh Bảo Cùng Phúc Hắc Mẫu Thân. Chapter 6303/12/21; Chapter 6227/11/21; Chapter 6120/11/21
Nữ phụ không trộn lẫn [ xuyên nhanh ] visibility 3.6m star 21k 1.2k. Hán Việt: Nữ phối bất sảm hòa ( khoái xuyên ) Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Chương 475 cuối cùng một cái nhiệm vụ 10. Thời gian đổi mới: 07-05-2021.
Site De Rencontre Gratuit Pour Veuve. NỮ HOÀNG ĐẾ, KHỜ PHU QUÂN * Tên gốc 女帝憨夫 – Nữ đế khờ phu Tác giả 云绯静 – Vân Phi Tĩnh Thể loại Cổ trang, cung đình, sủng , HE Nhân vật chính Địch Vũ Liễn & Vũ Văn Dật Thần Biên tập Ruby & Lily Trần Nguồn text ngocquynh520 – Diễn đàn Lê Quý Đôn 19楼 Nguồn chuyển ngữ Số chương 30 chương/quyển, 7 quyển * Tập 1 Lời tựa Phần I Tâm đau ngầm ẩn, tuổi thơ định chí hướng Lily 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09 – 10 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần II Thân phận không phân, lời đồn kinh hãi Ruby 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 – 09 – 10 11 – 12 – 13 – 14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần III Lưỡng tình tương duyệt, bắt chồng khờ Ruby 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – Hết tập 1- * Tập 2 Lời tựa Phần IV Lần đầu lộ tài năng, bỏ qua phú quý Lily 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần V Uyên ương hạnh phúc, lưu lạc thiên nhai 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần VI Ân oán khó phai, bí mật kinh hoàng chua sót 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 Phần VII Gió tanh mưa máu đoạt thiên hạ 01 – 02 – 03 – 04 – 05 – 06 – 07 – 08 -09 -10 11 – 12 – 13 -14 – 15 – 16 – 17 – 18 – 19 – 20 21 – 22 – 23 – 24 – 25 – 26 – 27 – 28 – 29 – 30 – Hết tập 2 – * Ngoại truyện
Màu Nền Màu Chữ Font Chữ Cỡ Chữ Style Combo Thôi Hiểu Phong thấy ông nội của mình đã tới, chuẩn bị tiếp tục gào khóc như vừa rồi nhưng lại bị ông nội trừng mắt ra hiệu, không cho phép nó lên tiếng, nó đành phải oan uổng mà tiếp tục nằm úp sấp tại nơi Địch Vũ Liễn vẫn không nghĩ ra được đáp án, một đám người đi theo phụ hoàng tới đứng ở đằng kia càng làm cho bé có thêm áp lực, thế nên bé chỉ có thể nhướng mày, không hề động đậy nhìn chằm chằm về hướng Thôi Hiều Phong và cũng chẳng hề nói gì. Nhìn thấy biểu tình của bé, tên thái giám ban đầu dừng lại động tác đánh do vì Hoàng thượng đến đây, nay lại không biết là có phải tiếp tục hay không, chỉ có thể chờ phó Vương Trí Lợi ở bên cạnh Địch Vũ Liễn biết rất rõ hàm ý của cuộc tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Đừng xem tướng mạo ông bình thường, thân là Thái phó, bề ngoài chẳng có quyền hành gì, dường như đối với một tên thái giám như Văn công công chẳng dám quản cái gì. Nhưng năm đó ông chính là người tham mưu cho Hoàng đế đoạt được ngôi vị, là cánh tay trọng yếu ẩn mình trong bóng tối! Thông minh như ông, sau khi Hoàng thượng đăng cơ không lâu, liền hay lập tức rút lui khi trong tay còn đầy thế lực, từ quan trở về quê hương, còn Hoàng thượng hiển nhiên đánh giá ông rất cao. Tuy nói rằng ông không có chức quan nhưng vinh hoa phú quý cũng không giảm đi nhiều, có thể thấy được rằng, người này làm việc rất tài thượng đã từng nói với ông, sau này người kế thừa ngôi vị Hoàng đế sẽ lại để cho ông dạy dỗ! Thời gian đó, ông hiểu rõ rằng đại hoàng tử cũng không phải là người được chọn lựa kế nhiệm vừa ý Hoàng thượng, lập Thái tử chỉ là kế tạm thời, quả thực gia tộc Thái hậu Thôi thị trước đây vào thời Tiên đế, lúc Bát vương đoạt quyền là trợ lực lớn nhất cho chiến thắng của Hoàng thượng, đồng thời tiên đế còn lưu lại rất nhiều vấn đề, buộc cho Hoàng thượng không thể không tạm thời giữ lại bộ tộc ngoại thích mà ngài có nhiều kiêng dè này! Ông khẳng định rằng rồi cũng có một ngày hoàng thượng sẽ tuyển chọn người tốt nhất trong số các hoàng tử để lập lại ngôi vị Thái tử một lần nữa. Thế nhưng đợi qua mấy năm, Thái tử điện hạ cũng đã tham gia triều đình hỗ trợ giúp đỡ công việc Hoàng đế, mà chẳng thấy Hoàng thượng gọi ông quay về. Ông còn tưởng rằng Hoàng thượng đã thay đổi chủ ý, lại không nghĩ rằng vào năm vừa rồi nhận được một thánh chỉ của Hoàng thượng triệu ông quay về triều, để ông dạy dỗ cho một vị tiểu hoàng tử nhỏ đến khi ông đến dạy Thập lục hoàng tử, Hoàng thượng chỉ ra một ý chỉ cho ông “Quan sát thật kỹ xem tư chất của đứa nhỏ đó như thế nào, thử so sánh cùng những đứa khác xem, nếu tốt thì dạy tiếp, nếu không tốt thì không cần dạy thêm!” Ông cảm thấy thật phấn chấn, Hoàng thượng cuối cùng cũng có một người vừa ý để chọn lựa! Sau khi dạy đứa nhỏ này một thời gian, ông phát hiện ra rằng tiểu hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh, đã nhìn qua một lần sẽ không quên, nói một lần liền thông suốt. Thế nhưng, điều đó cũng chưa làm ông hiểu ra được nguyên nhân Hoàng thượng có cái nhìn khác với vị tiểu hoàng tử này, bởi vì theo như ông biết, các vị hoàng tử lớn tuổi khác đều rất ưu năm nay, ông thật sự nhìn ra không ít về cảnh ngộ của vị hoàng tử này ở trong cung, nhất là vị Thục phi kia lại càng quá phận! Nhưng ông lại không thể nói thẳng ra phương pháp, nhỡ người khác nắm giữ được cái nhược điểm xúi giục hoàng tử, thế nên trong một giờ học nào đó, ông đã nói qua một chút về cấm kỵ trong cung, chủ ý là muốn khiến cho tiểu hoàng tử tự mình tìm ra cơ hội để áp chế bộ dáng ngạo mạn của Thục phi, để nàng thu liễm hành động của bản thân đi một chút. Vậy mà năm tháng trôi qua vẫn không thấy tiểu hoàng tử có hành động gì. Đến một ngày nào đó ông có giảng về ý nghĩa của câu nói “Bố trí nơi chết để sau đó được sống”[1], chỉ ba ngày sau, vị tiểu hoàng tử này hỏi ông địa vị hoàng tử tôn quý bao nhiêu, Hoàng tử phạm lỗi nhiều như thế nào sẽ khiến Hoàng thượng không thể tha thứ? Ngay cái hôm ông trả lời được câu hỏi ấy, vị tiểu hoàng tử này đâm Thục phi bị thương, tương đương với việc đưa bản thân vào chỗ chết, nhưng lại lợi dụng cấm kỵ trong cung mà ông đã từng đề cập qua để diệt trừ Thục phi, thành công thay đổi cảnh ngộ của bản thân biết rõ rằng một đứa nhỏ mới có bốn tuổi không có khả năng giống như bọn họ cả ngày dùng thủ đoạn, lập kế hoạch một cách chu đáo tỉ mỉ, sở dĩ chuyện diệt trừ Thục phi tiểu hoàng tử có thể thành công, phần lớn vẫn phải dựa vào vận khí tốt. Còn điều thật sự làm ông bất ngờ chính là ông còn tưởng rằng tiểu hoàng tử không ghi nhớ kỹ những điều ông giảng, ai ngờ tiểu hoàng tử chẳng những ghi nhớ sâu sắc mà còn có thể nhẫn nại, không lộ ra điều gì để đợi đến lúc bản thân mình rõ ràng được lúc nào nên dùng thì mới động thủ! Đứa nhỏ này là một người trời sinh cầm quyền! Nếu như để tâm bồi dưỡng, qua năm dài tháng rộng, không biết sẽ trở thành người thế nào?Việc này ông đã bẩm báo tỉ mỉ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng tuy mừng rỡ nhưng cũng chưa có định quyết tâm, chỉ là trước khi quyết định thì tự mình bồi dưỡng một thời gian, sau khi sát hạch rồi mới nói tiếp, đây cũng là ý nghĩa chân chính của buổi tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Chẳng qua ông cảm thấy dù cho bốn tháng qua ông cùng với Hoàng thượng đặc biệt đã dạy tiểu hoàng tử những nội dung liên quan đến ngày hôm nay, thế như nhìn vẻ mặt của tiểu hoàng tử lúc này, cộng thêm việc sáng nay tiểu hoàng tử không hề có phản ứng gì với việc mình đặc biệt nhắc nhở phái người đi xem xét kĩ hành động của Văn công công, cũng cho thấy rằng đứa nhỏ này căn bản không hề hiểu, cũng không thông suốt những gì đã học, không nghĩ ra được điều Hoàng thượng muốn là cái từng can gián Hoàng thượng, yêu cầu thế này đối với một đứa nhỏ mới có bốn tuổi vẫn còn quá sớm và quá mức, tốt nhất là đợi đến tiểu hoàng tử khoảng mười tuổi rồi lại quyết định sau, nhưng Hoàng thượng rất kiên trì vì Hoàng đế đã không thể tha thứ chịu đựng được những hành động của các phe phái trong triều đang âm thầm tranh đấu. Buổi tuyển chọn thư đồng này đúng là một cơ hội tốt để cảnh cáo bọn họ, điểm mấu chốt là ở chỗ làm thế nào để sử dụng được cơ hội Vũ Liễn đứng hồi lâu chẳng hề động đậy, còn Hoàng thượng đã chống tay trái lên ghế tựa, chậm rãi xoa cằm nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ. Thấy thế, Vương Trí Lợi thở dài, ôi, Hoàng thượng đã khó chịu rồi, có lẽ mình nên nhắc nhở tiểu hoàng tử một chút là được! Vì thế, ông hơi tiến lên trước về phía Địch Vũ Liễn, khom lưng cúi xuống bên tai bé, dùng thanh âm chỉ để hai người có thể nghe thấy được mà thầm thì “Điện hạ, thành ngữ sáng nay thần dạy ngài, ngài có nhớ kỹ hay không? Hoàng thượng đặc biệt dẫn nhiều người đến nhìn như thế, ngài cũng đừng làm ngài thất vọng nhé! Điện hạ, đã học cái gì thì đều phải sử dụng! Học để dùng!”Câu thành ngữ mới được học sáng sớm ngày hôm nay? Tháo phó không có chuyện gì lại đi nói với bé chuyện này? Địch Vũ Liễn thoáng sửng sốt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại buổi sáng đã học cái gì, giết gà dọa khỉ, giết một người răn đe trăm người! Ông nhắc nhở bé nên giết người nào đó để cảnh cáo một người nào đó khác sao? Phụ hoàng của bé đặc biệt đem theo những người này tới đây?Địch Vũ Liễn quét mắt về phía chư quan triều đình, phụ hoàng bé đã có dạy bé về cách phân loại triều phục, về tên của quan viên trong triều hiện nay, lúc này, địa vị của mỗi người đến đây bé cũng biết sơ sơ. Tầm nhìn của bé một lần nữa lại trở về chỗ Thôi Hiểu Phong, phát hiện tên thái giám đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, thế là bé vốn không nghĩ ra được phụ hoàng bé muốn cảnh cáo ai bỗng nhiên chỉ tay vào tên thái giám kia giận dữ nói “Ngươi còn ngây ra ở đấy làm gì! Tiếp tục đánh đi! Đánh tới khi nó nói thật thì mới thôi! Rốt cuộc là người nào trong nhà dạy nó có lá gan lớn như vậy phỉ báng loạn thân phận hoàng tử!” Kệ xừ mọi việc, trước tiên đánh cái đã rồi giải quyết sau! Bé từ từ nghĩ thừa tướng vừa nghe thấy vậy, lập tức hiểu rõ rằng thằng cháu út nhà mình quả thực không biết giữ miệng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng “Hoàng thượng, xin ngài minh xét, tôn tử của vi thần sao dám phỉ báng loạn Thập lục hoàng tử, hẳn là tiểu hoàng tử đã nghe lầm rồi!”“Ngươi nói bản hoàng tử lầm! Ngươi không có mặt tại đây, sao biết tôn tử của ngươi chưa từng phỉ báng bản hoàng tử?” Thân nhìn nho nhỏ quay lại, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Thôi thừa tướng trầm giọng chất vấn, bộ dáng giống y chang với biểu tình của Hoàng thượng khi tức giận, khiến cho Thôi thừa tướng đã làm quan hai triều hoàng đế trong lòng sợ hãi, cũng làm phần lớn các trọng thần lần đầu tiên trông thấy Thập lục hoàng tử cảm thấy bất ngờ, khí phách của hoảng tử nhỏ thật khiếp người.“Không phải, ý của thần là trong đây nhất định có hiểu lầm gì đó!” Đứa bé khó ưa này còn dám nổi giận với ông, cũng không nhìn xem Thôi Thường Tích ông là cậu của ai! Tâm tình bị hù dọa nhất thời lóe lên suy nghĩ, trong lòng Thôi thừa tướng căm hận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, “Hoàng thượng, có lẽ trước hết hãy hỏi nhóm người Văn công công để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sau mới quyết định tiếp có được không? Nếu như đúng là tôn tử của thần có sai, ngày hôm nay có đánh chết nó tại Mậu Học Hiên, vi thần cũng tuyệt không có ý kiến, nhưng nếu đây là hiểu lầm, đánh đứa nhỏ quá mức, nếu như Thái hậu có hỏi đến, sợ rằng cũng không tốt cho Thập lục hoàng tử!”“Văn công công, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng tượng ra hiệu cho tên thái giám kia trước hết hãy dừng tay, thế nhưng trong lòng lại mắng thầm lão già khó ưa! Lời nói lại mang theo uy hiếp, lôi hẳn Thái hậu ra đây!“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài cũng không rõ có chuyện già xảy ra, sau khi Thập lục hoàng tử đến đây bỗng nhiên nói tiểu thiếu gia Thôi gia phỉ báng tiểu hoàng tử, gọi người bắt lại. Trên thực tế, nô tài không nhe thấy có bất kì người nào có nói lời phỉ báng Thập lục hoàng tử.”“Vương thái phó, chuyện đúng như lời Văn công công nói sao?”Vương Trí Lợi cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Thôi thừa tướng, sau lại nghe thấy lời Hoàng thượng hỏi chính mình, hơi lo lắng một chút, Thôi Hiểu Phong là một trong những người cháu mà Thái hậu yêu thích, nếu ngày hôm nay nó bị đánh đến mức xảy ra chuyện gì, chỉ sợ đúng như lời Thôi thừa tướng nói, làm cho Thái hậu vốn cũng chẳng thích gì Thập lục hoàng tử nổi giận, như vậy thì không tốt, thế nên ông mới khom người, cung kính đáp lại “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần thấy sau khi Thập lục hoàng tử tiến vào, Tiểu thiếu gia Thôi gia cùng với mấy đứa nhỏ xung quanh nói cái gì đó, cười vui không ngớt, tuy nhiên, cũng xin Hoàng thượng thứ tội, vi thần bởi vì tuổi già tai nghễnh ngãng, cũng không nghe thấy lời nói nào phỉ báng Thập lục hoàng tử.”“Xem ra là một hồi hiểu lầm thôi, quên đi!” Hoàng thượng phất tay về hướng tên thái giám kia, ý rằng bảo hắn không cần đánh thêm quả này cũng là dự liệu của quan viên trong triều đang đứng một bên, các ông đều cho rằng dù sao cũng chỉ là một vị tiểu hoàng tử, đâu phải là đối thủ của Thôi đại thần nguyên lão trong triều, Thôi đại nhân nói có hai câu đã hóa giải được nguy cơ cho tôn tử của ông, cho dù là đứa nhỏ đó có nói gì thật đi chăng nữa, vị tiểu hoàng tử này cũng chỉ có thể giả câm ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì người có thể làm chứng đều đứng ở bên phía Thôi thừa tướng khi Thôi thừa tướng tạ ân quay về đứng lại chỗ cũ, trong tâm thở dài một hơi, cũng rất đắc ý, sau lại nháy mắt với Văn công công đứng ở đối diện, ra hiệu cho hắn mau mời Hoàng thượng cho tiếp tục buổi tuyển chọn, cuối cùng mới nhìn thẳng về phía Địch Vũ Liễn, mắt đối mắt với bé chẳng rời công công đương nhiểu hiểu rõ được ý tứ của ông, khom người hướng Hoàng thượng hỏi “Hoàng thượng, tiếp tục tiến hành buổi thi tuyển có được không ạ?”Hoàng thượng còn chưa trả lời, mọi người chỉ thấy Thập lục hoàng tử với bộ mặt không mang cảm xúc gì đi tới chính giữa, vén vạt áo lên, thẳng lưng quỳ ngay ngắn trước mặt hoàng thượng, chắp tay thỉnh cầu “Phụ hoàng, nhi thần muốn thỉnh hỏi phụ hoàng, cuộc tuyển thí ngày hôm nay là do nhi thần toàn quyền phụ trách, bất luận điều gì liên quan đến chuyện tuyển chọn phụ hoàng cũng sẽ không tham dự sao?” Trên khuôn mặt nhỏ hiện ra biểu thình thật sự nghiêm túc, khiến mọi người không hiểu gì hết.“Đương nhiên, liên quan đến việc thi tuyển, trẫm sẽ không can thiệp! Con đứng lên đi!” Hoàng thượng cũng không biết bé muốn làm cái gì, nhìn bé mang theo chút mong chờ.“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Địch Vũ Liễn tạ ơn đứng dậy, chuyển mình nương theo người đang đỡ dậy, che giấu chỗ bị thương, nhếch mép nhìn Thôi Hiểu Phong đang nước mắt lưng tròng, thanh âm lạnh lẽo của trẻ con lần thứ hai vang lên trong Mậu Học Hiên, “Ai cho phép đưa nó đi! Đem nó nằm xuống trở lại!”Mọi người ngẩn người, cái gì? Hoàng thượng đã buông tha Thôi Hiểu Phong, Thập lục hoàng tử này muốn kháng chỉ hay sao? Quảng cáo
Thể loại Cổ trang, cung đình, sủng , HETên gốc 女帝憨夫 – Nữ đế khờ phuBiên tập Ruby & Lily TrầnNguồn text ngocquynh520Số chương 30 chương/quyển, 7 quyểnMột con người, hai thân phận, nhưng không ai hay biết. Một người là vương gia quyền lực một tay che trời, dưới một người mà trên vạn người nhưng tính cách lãnh mạc. Trong mắt nàng việc đùa giỡn quyền mưu chỉ là trò cười. Vốn tưởng kiếp này không ai có thể bước vào trái tim nàng nhưng nàng lại can tâm tình nguyện để lòng gợn sóng vì một nam nhân khờ ngốc đó, kỳ thật là người tài hoa hết mực, vì không quyền không thế nên bị người đời đùa bỡn, ai cũng cho rằng hắn là một kẻ ngốc. Số mệnh đã định hắn sẽ đắm chìm trong tình yêu của nàng, ấy vậy mà lần đầu tiên nghe thấy câu "ta muốn ngươi" hắn đã sợ tới mức suýt ngất yêu đã khiến cho con người ta thay đổiMột người lãnh khốc vô tình, nguyện ý bỏ qua tất cả, bất chấp bí mật bại lộ, chỉ muốn khôi phục lại thân phận nữ nhi để hưởng thụ tình yêu đời kẻ khờ khạo thiện lương, vì tình yêu mà quyết định cùng nàng trở về nơi mà hắn không muốn đến, nguyện ý giúp nàng bước lên đế vị, bảo vệ nàng khỏi những mưu hại của người đời. Xem thêm
….’’…. “Tiểu Phúc Tử bỗng nhiên có loại cảm giác, chủ tử nhà hắn nuôi một con A Đấu làm sũng vật, vì cưng chiều nó nên ra sức đút nó ăn, mà con sủng vật này cũng rất ngu, cứ ăn lấy ăn để không sợ mình bị trương bụng chết…” ….’’….“Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Một tiếng hô to của thái giám đã cắt đứt mối lo nghĩ của Vũ Văn Dật người đứng dậy hành lễ, cùng hô to “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!” Hoàng thượng phất phất tay, ý bảo được rồi, đợi y và hoàng hậu lần lượt yên vị xong, mọi người mới ngồi lại chổ nghĩ lại, hình như đây là lần đầu tiên hắn diện kiến hoàng thượng, Vũ Văn Dật Thần hiếu kỳ mở to mắt nhìn lên chủ vị thì thấy Duyên Lân Đế đang nhìn sang bên này, hắn ngay tức thì nhìn sang hướng khác, như thể là hắn đâu có gan nhìn trộm thánh nhan Lân Đế là nhìn Địch Vũ Liễn. Y dạo gần đây tâm tình rất tốt, thập lục tử vừa xuất mã, đã đoạt về tay trọn vẹn vùng đất mà y khao khát nhiều năm, thật khiến y long tâm đại duyệt, càng thêm khẳng định quyết định năm ấy không sai, nhi tử này trước giờ chưa từng để y thất vọng. Y từng dự định Địch Vũ Liễn tròn mười sáu tuổi sẽ phế truất thái tử, nhưng bị chiến sự làm nhỡ, nên vẫn trì hoãn đến giờ mãi chưa hành động. Bất quá, hiện tại nàng đã về, Duyên Lân Đế quyết định năm sau có lẽ nên thực hiện chuyện này Địch Vũ Liễn vẫn như trước mặt lạnh như tiền, không nói gì, Duyên Lân Đế cũng không để bụng, hài tử này từ lần đầu tiên y gặp, đã là gương mặt lạnh này, nhìn riết cũng sớm quen. Tuy nhiên, đương khi y nhìn lướt qua lại thấy sau lưng nhi tử trước giờ không thích thân cận với ai đang ngồi một người, thật ngạc nhiên, nhấc tay ra hiệu cho Hoàng công công đằng sau tiến lại gần, hỏi xem đấy là người danh A Đấu, Duyên Lân Đế đại khái có nghe qua, vừa nghe là hắn, y rất ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ ra bên ngoài, chẳng nhẽ Liễn Nhi định lôi kéo Vũ Văn gia tộc? Ân, cũng là lúc rồi, trợ lực tăng thêm một phần thì tới khi y lập lại thái tử trong triều đình mới ít đi tiếng phản đối. Y nghĩ Địch Vũ Liễn làm việc luôn có lý do riêng, nên cũng không quản thêm việc kẻ không đủ thân phận như Vũ Văn Dật Thần mà cũng tham dự tiệc sinh thần.“Liễn Nhi, lễ vật trẫm thưởng cho ngươi, ngươi thích không?” Duyên Lân Đế cười lộ ra mặt, hỏi Địch Vũ Liễn với thái độ hòa ái hơn nhiều so với những nhi tử khác của y, điều này làm cho mấy vị hoàng có lòng đố kị khá cao, đặc biệt là thái tử điện hạ, khó chịu vẹt vẹt mũi.“Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển!” Vẫn là gương mặt u ám kia, nhưng thái độ của Địch Vũ Liễn lại hết sức cung kính, đứng dậy bước ra, quỳ gối tạ Lân Đế bảo Địch Vũ Liễn miễn lễ, đợi nàng quay lại chổ ngồi, lại hỏi tiếp “Ngươi còn muốn gì nữa không, nhân đêm nay tiệc sinh thần của ngươi nói luôn một lần đi, chỉ cần hợp lý, trẫm đều chuẩn!”“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng! Nhi thần cả gan muốn xin phụ hoàng một nữ tử, làm trắc phi của nhi thần!”“Ha ha!” Duyên Lân Đế nghe vậy, cười sang sảng nói, “Chớ nói trắc phi, cả chính phi cũng hạ sắc dụ cho ngươi luôn, được chưa? Ngươi nhắm trúng tiểu thư nhà nào rồi, nói nghe xem, trẫm làm chủ cho ngươi, ngay đêm nay định hôn sự luôn!” Lời vừa thốt ra, chúng nhân chộn rộn, muốn vịn vào cửa hôn nhân này, muốn thừa cơ hội này cài người bên cạnh Liễn Vương, tâm tư nào cũng có.“Là con gái út của tội nhân Liễu Chí Thành, hạ đẳng cung nữ ở hậu cung Liễu Tĩnh Như!”Lời vừa bật ra, chúng nhân ồ lên, ý nghĩ đầu tiên chính là Liễn Vương này đủ bạo nha, ai ngờ lại dám đi xin người của Liễu Gia đã phạm vào tội phản nghịch! Còn các hoàng tử phần lớn lại nảy sinh nghi vấn về giới tính của cười trên mặt Duyên Lân Đế dần tan biến, sở dĩ sau khi Liễu Gia phạm vào tội phản nghịch chỉ bị lưu vong, không bị diệt tộc, cũng là vì cho đến tận nay y vẫn chưa nắm giữ được mạng lưới thông tin mà Liễu Gia cài đặt ở nước khác, với lại việc có kỳ quặc, y vẫn cảm thấy kẻ chủ mưu làm phản thật sự còn chưa bị bắt, Liễn Nhi yêu cầu thế có thái quái hay không! Y đưa mắt nhìn Địch Vũ Liễn chằm chằm, nét mặt rõ ràng không vui, lặng im không Vũ Liễn không bị nét mặt của Duyên Lân Đế dọa, nàng không hề úy kỵ nhìn trả lại. Sáu năm rồi, vẫn chưa tìm được đôi cẩu nam nữ kia, nàng đoán đối phương đã trốn sang nước khác từ lâu, cho nên nàng cần có mạng thông tin mà Liễu Gia cài đặt ở các nước khác! Đó là lý do nàng đặc biệt đi tới vùng châu thổ Tỉnh Hề đợi Liễu Chí Thành. Hiển nhiên, sau khi gặp người Mạc Gia, xác định lại ý nghĩ này, nàng lại càng gấp rút truy cầu lực lượng Liễu Gia hơn. Liễu Tĩnh Như là một mặt nàng cần một người để che đậy thân phận nữ tử của mình, mặt khác là yêu cầu do Liễu Chí Thành đưa ra, phải đối đãi tử tế với tiểu nữ nhi của hắn, chứng tỏ thành ý của nàng trước, rồi hắn sẽ giao ra danh sách một nhánh người. Ví mà lại có thể giúp cho Liễu Gia rửa sạch cái oan bị người mưu hại thì mạng tin tức của Liễu Gia ở nước ngoài từ nay về sau giao cho nàng toàn quyền, hơn nữa, Liễu Gia sẽ vĩnh viễn trung thành với nàng!Ở trong triều, mặc dù đi theo chư vị hoàng tử chia bè rẻ cánh nhưng tất cả cơ hồ đều ngấm ngầm đối địch với nàng. Không tính phụ hoàng vào thì thế lực đằng sau thật tâm ủng hộ nàng quá ít, thế nên, việc lần này, nàng, nhất định phải thành!Duyên Lân Đế thấy thần sắc kiên định của nàng, nghĩ lại Liễu Chí Thành năm đó thanh cao, liêm khiết vậy mà phản nghịch khiến y cứ thấy thật kỳ, nhưng mà không tìm được chứng cứ có thể phản bác nên chỉ có thể nắm chắc phương châm thà giết lầm còn hơn bỏ sót, y vẫn xử lý người của Liễu Gia, lại nghĩ hài tử này trước giờ không làm chuyện vô nghĩa, thành ra không khỏi đắn đo suy Hiểu Dân ngồi sau lưng thái tử tỉ mỉ quan sát nét mặt Địch Vũ Liễn, suy nghĩ Liễn Vương không thể lấy một nữ nhân vô dụng cho mình, nàng đặc biệt tới gặp Liễu Chí Thành chuyến này, không rõ giữa hai người đã đạt thành hiệp nghị gì, nhưng chắc chắn sẽ có thay gia tộc hắn lật lại án oan. Cho nên, Thôi Hiểu Dân ho nhẹ vài tiếng, thái tử quay đầu lại, y liền đánh mắt ra hiệu, ngụ ý đừng cho Địch Vũ Liễn thành tử chỉ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng, nói “Phụ hoàng, nữ nhi của nghịch tặc sao có thể làm trắc phi của thập lục đệ, thập lục đệ còn nhỏ, suy nghĩ không chu toàn, vẫn mong phụ hoàng suy xét lại.”Thấy vậy, bát hoàng tử bên kia cũng lại đánh mắt ra hiệu cho hộ bộ thượng thư Ổ Ngân, việc Địch Vũ Liễn muốn làm, bất luận nàng có mục đích gì, nói chung, cứ phản đối sẽ không Ngân Lam lên tiếng, sau khi được hoàng thượng cho phép, thưa bẩm “Hoàng thượng, chuyện này trái với lễ pháp a! Liễu Tĩnh Như lúc tiến cung, là dùng thân phận nhân tuyển tần phi để nhập cung, tuy rằng cùng ngày nàng ta tiến cung, Liễu Gia bị tra ra cử động phản nghịch, nàng ta cũng bị biếm thẳng xuống làm cung nữ hạ đẳng, tuy nhiên, nếu cho làm trắc phi của Liễn Vương, vẫn là rối loạn luân thường.” Hắn phản ứng rất nhanh, tức thì đưa ra sự thật miễn cưỡng mà lại hùng hồn để phản theo lời hắn, làm sóng phản đối vang dền, trong đó mãnh liệt nhất là thế lực của Thôi Gia. Thôi Gia tuy rằng năm đó đã bị trọng thương, nhưng vào năm năm trước, từ lúc thái hậu liệt giường dưỡng bệnh đến nay, thật là lấy bệnh làm tiền vốn, lấy hiếu làm lý do để Duyên Lân Đế nhượng bộ cho phép Thôi Gia quay trở lại, cha của Thôi Hiểu Phong quay về Yến Đô thậm chí còn trở thành Lễ bộ Thượng tình hình này, Vũ Văn Dật Thần nhìn cái ót của Địch Vũ Liễn thầm than, ai, tiểu vương gia đáng thương, có quyền có thế thì sao, cưới người mình yêu cũng phải bị nhiều người như thế phản đối. Vẫn là hắn tốt hơn, tháng ba năm sau dẫn mẫu thân đi tiêu diêu, trên đường gặp phải người như ý, hắn muốn cưới ai cũng không ai có ý kiến. Đương nhiên, nếu trong vòng ba tháng này hắn gặp phải đối tượng, nếu cũng bị trong nhà phản đối, ân, vậy tới lúc đó hỏi đối phương xem có chịu bỏ trốn với hắn không là được, hết sức đơn giản! Bất quá, nương tử tương lai của hắn hẳn không sinh trưởng ở Yến Đô đâu, Vũ Văn Dật Thần dựa theo linh cảm của mình mà phán định.“Phụ hoàng, nhi thần đặc biệt vừa ý Liễu Tĩnh Như! Vẫn mong phụ hoàng thành toàn!” Mấy đứa vô lại này, nói là sợ nàng, ngoài mặt không ai dám cùng nàng nghị sự, thế nhưng trước giờ vẫn thế, cứ nàng nói ra cái gì, tất bọn chúng sẽ tìm ý do đường đường chính chính tới phản đối!“Liễn Nhi, đừng làm càn!” Thôi hoàng hậu đoan chính cao sang đã lên tiếng, “Chưa nói đến việc Liễu Gia mang tội phản nghịch, đường đường nhạc phụ của Vương gia lại là nghịch tặc, loại chuyện không thể xảy ra này, Liễu Tĩnh Như dùng tư cách thi tuyển tần phi của phụ hoàng ngươi nhập cung, cũng coi như trường bối của ngươi, sao còn có thể hứa hôn cho ngươi! Ngươi chẳng lẽ ngại thể diện của hoàng tộc bị mẫu phi phóng đãng bỏ trốn của ngươi ném chưa sạch, nên kiếm thêm loại chuyện này tới để ném cho sạch hay sao!? Sao ngươi có thể giống như mẹ ngươi làm việc không biết nặng nhẹ vậy chứ?” Mụ già lạnh lùng quát trách xong Xin lỗi, là ta bức xúc, lần sau hứa dùng từ nghiêm chỉnh hơn. >.
Q1 C7 Mục đích trong đời của mỗi con người * Vũ Văn Dật Thần dừng lại trước sân, chắp tay sau lưng đứng thẳng, dù chưa trưởng thành nhưng cũng đã có tư thái trầm ổn đội trời đạp đất, khuôn mặt luôn luôn hiện ra vẻ khờ ngốc thế mà nay lại thấy sự uy nghiêm, hơi hướng ngu ngốc trước kia đã hoàn toàn tan biến, lúc này đây cả người cậu tỏa ra một loại khí phách cao quý kinh người, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầy trời đầy sao, quyết định trong lòng càng thêm kiên định! Đối với bốn vị phu nhân của cha, cậu hận ư? Không, cậu không hận! Nhị nương thân là đệ nhất danh kĩ Yến Đô, kể cả bà có may mắn hoài thai nhị đệ, hay tính kế không dừng thì cậu vẫn không hận bà! Là phụ nữ, có ai tình nguyện vào thanh lâu bán rẻ tiếng cười, sống một cuộc sống chẳng hề có chút tôn nghiêm? Có ai không hi vọng có một chốn về thật tốt? Chính vì thế, người đáng thương như bà có làm điều gì sai? Tam nương tuy rằng xuất thân phú quý nhưng làm sao có quyền tự mình lựa chọn! Lúc lấy chồng lại làm thiếp người ta, cùng những người khác hầu hạ chung một chồng! Thân phận đường đường là Tam tiểu thư Ô thị chẳng qua cũng chỉ là con cờ trong tay cha anh mình để có được liên minh hôn nhân mà thôi! Làm sao có thể coi là hạnh phúc được! Tứ nương cùng ngũ nương lại càng đáng thương, rõ ràng là con người mà lại bị người ta coi như lễ vật tặng tới tặng lui! Ngay cả địa vị tối thiểu của con người cũng không có! Chính vì lẽ đó, cho dù các bà là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm mẹ của cậu phát điên, Vũ Văn Dật Thần, chính bản thân cậu cũng không oán giận các bà! Là lỗi của ai! Là lỗi của cha cậu sao? Cha cậu không nên sau lưng mẹ dây dưa với những người phụ nữ khác! Chỉ là, phận làm con làm sao có quyền bình luận phụ thân! Do đó mà Vũ Văn Dật Thân cũng không thể kết luận là sai lầm của ai, cũng không có thẩm quyền đánh giá ai đúng ai sai, càng không thể thay đổi sự thật đã diễn ra! Nhưng , cậu có thể quyết định việc của chính mình! Cậu không cần làm đứa trẻ xuất sắc nhất trong bộ tộc Vũ Văn, cậu muốn làm người ngu dốt nhất trong số anh em họ hàng! Vũ Văn Thiếu tông chủ tư chất ngu dốt chắc chắn không thể đảm đương tương lai của bộ tộc Vũ Văn, không sớm thì muộn cũng sẽ bị thay thế! Như thế cậu sẽ có thể đem vị trí này tặng lại cho các đệ đệ khác của mình, để cho bốn người phụ nữ đáng thương kia, những người đem hết thảy hy vọng gửi gắm vào đứa con của mình có thêm mong đợi. Còn việc vị trí này rơi vào nhà ai thì cậu không có khả năng quyết định! Cậu không muốn bước chân vào chốn quan trường hiểm ác dơ bẩn! Những việc tính kế người khác, tay nhiễm đầy máu tươi cũng không phải điều cậu muốn làm! Cậu muốn trở thành một thầy thuốc, chữa bệnh cứu người! Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cậu không phải vì chính mình mà vì mẫu thân của cậu tích đức. Một ngày nào đó, cậu – Vũ Văn Dật Thần sẽ rời đi nơi này, rời khỏi cái nhà này, mang theo mẫu thân cậu chu du khắp thiên hạ! Có lẽ mẫu thân sau khi chiêm ngưỡng núi sông tươi đẹp, suy nghĩ sẽ thông suốt, buông xuống sự cố chấp trong lòng mà khôi phục lại bình thường; cũng có lẽ trên đường đi có thể tìm được vị danh y nào đó chữa khỏi được bệnh của mẫu thân cậu; dĩ nhiên biết đâu đến một ngày y thuật của cậu có chút thành tựu, cậu có thể tìm ra được phương pháp trị liệu cho mẫu thân! Tóm lại, việc có thể làm cho mẫu thân của cậu có một ngày thanh tỉnh nhận ra cậu, đứa con trai của người, là nguyện vọng lớn nhất của cậu, là mục đích của cả đời người! Mà cũng có thể lúc đấy cậu vẫn chưa thể rời đi, lại đến độ tuổi cha xắp xếp việc thành thân của cậu với một người khác, tuy nhiên không phải một thiếu tông chủ phù hợp tất nhiên sẽ không trở thành Vũ Văn tông chủ, nào có cái gì gọi là trách nhiệm vì bộ tộc Vũ Văn, hơn thế nữa, cậu sẽ khiến cái danh khờ ngốc của mình truyền ra ngoài, như vậy ở trong gia tộc Vũ Văn cũng sẽ không chịu sự coi trọng, tương lai nếu ai muốn làm thông gia với Vũ Văn gia sẽ tuyệt đối không lựa chọn cậu! Vì lẽ đó, lúc cậu đã có vợ sẽ không tồn tại sự tình bị bức bách cưới thêm người nữa! Cậu sẽ ước hẹn với người con gái khoác lên mình bộ giá y kia một đời một kiếp! Cậu sẽ không để nàng lâm vào tình cảnh hầu chung một chồng! Cậu sẽ không để cho càng nếm trải cảm giác ruột gan như đứt thành từng khúc vì bị người ta vứt bỏ! Cho dù là cậu cùng nàng có thể không yêu mà se duyên vợ chồng, hay đến lúc tình yêu thề non hẹn biển đã phai nhạt dần trở thành tình thân, thì cậu – Vũ Văn Dật Thần vẫn sẽ mang trên vai trách nhiệm của một người đàn ông thân là trượng phu! Quyết không để người con gái sẽ trở thành vợ cậu dẫm vào vết xe đổ của mẹ! Vũ Văn Dật Thần dừng lại trước sân, chắp tay sau lưng đứng thẳng, dù chưa trưởng thành nhưng cũng đã có tư thái trầm ổn đội trời đạp đất, khuôn mặt luôn luôn hiện ra vẻ khờ ngốc thế mà nay lại thấy sự uy nghiêm, hơi hướng ngu ngốc trước kia đã hoàn toàn tan biến, lúc này đây cả người cậu tỏa ra một loại khí phách cao quý kinh người, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầy trời đầy sao, quyết định trong lòng càng thêm kiên định! Cùng dưới bầu trời đầy sao ấy, trong An Khang điện tại Huyên cấm thành, một hình bóng nho nhỏ thật mau lẹ đi về hướng Phúc Thái các, phía sau có ba người theo sát. Bước qua bậc cửa cao cao, tiến vào nơi ở của chính mình, đứa bé ngồi ngay ngắn tại trên giường, mặt không hề có biểu cảm, một thân trang phục màu đen khiến cho cả người bé tỏa ra không khí u ám càng lúc càng nồng đậm. Theo sát phía sau là hai tiểu cung nữ khuôn mặt giống nhau như đúc, ước chừng chín, mười tuổi, một người mang theo hòm thuốc, một người bưng đến một chậu nước, hai người nhanh nhanh chóng chóng đi tới trước người đứa bé. Một người bận rộn cuộn tay áo ống quần của bé lên, bôi thuốc lên miệng vết thương, một người giúp bé rửa mặt. Người vào cuối cùng là một tiểu thái giám tuổi chừng mười hai, mười ba, cậu cũng bưng một chậu nước lên để trên mặt đất rồi xoay người đóng chặt cửa, sau đó đi tới bên người của đứa bé, giúp bé rửa chân. “Tiểu chủ tử, ngài… ngài vẫn nên thỉnh ngự y đến xem!” Sau khi lau khô chân của đứa bé, tiểu thái giám quan sát thấy vết thương trên người đứa nhỏ liền cảm thấy đau lòng, lại tin rằng do thuốc mà họ cố gắng tìm được không tốt, đôi mắt đỏ hồng của cậu quay lại nhìn về phía đứa bé thật chân thành khuyên nhủ. Đôi mắt bé con đảo qua, ánh mắt sắc đến phát lạnh, nhiệt độ ấm áp bao bọc thân thể bỗng nhiên hạ thấp, thanh âm lạnh như băng cất lên trong phòng “Lui xuống!” “Tiểu chủ tử!” Hai tiểu cung nữ cùng một thái giam trăm miệng một lời kêu lên, trên mặt thực sự hiện lên tình cảm quan tâm sâu sắc. “Toàn bộ lui xuống!” Coi như không thấy ý quan tâm của ba người, thanh âm non nớt nhưng lại lạnh lùng trong trẻo hạ mệnh lệnh. Không thể làm gì được, ba người muốn nói lại thôi đành từ từ lui xuống, trước khi rời khỏi đành khó khăn quay lại liếc nhìn đứa nhỏ một chút. Thập lục hoàng tử của bọn họ mới hơn bốn tuổi mà thôi, từng ngày từng ngày luyện võ đều bị thương, người xem thật cảm thấy đau lòng! Bọn họ mỗi lần đều muốn gọi ngự y tới nhưng tiểu chủ tử lại không chấp nhận, phải nói rằng chưa bao giờ có người nghe được tiểu chủ tử mời ngự y tới xem bệnh từ khi ở trong lãnh cung kia tới tận bây giờ, bọn họ nghi ngờ rằng tiểu chủ từ trước kia dù có thương tích hay phát bệnh chỉ sợ cũng giống như mấy ngày hôm nay chịu đựng không nói ra miệng. Tiểu chủ tử không thích người khác đến gần người, nay có thể để cho họ giúp đỡ bôi thuốc miệng vết thương tại cánh tay khuỷu chân đã là nhẫn nại đến cực hạn của ngài. Bởi vậy đến lúc họ nhìn thấy vết thương cũ khiến người khác nhìn thấy đều có cảm giác ghê người xuất hiện trên thân mình nho nhỏ kia, họ thấy dường như tiểu chủ tử đã quen với cảm giác đau đớn, cuộc sống trước kia mà người trả qua là cái dạng gì đây? Ba người coi chủ tử như ân nhân, trung thành và tận tâm, đau lòng nghĩ, dù không tán thành hành động của tiểu chủ tử những vẫn tuân theo mệnh lệnh rời khỏi phòng rồi đóng cửa lại, canh giữ ở bên ngoài. Sau khi ba người rời khỏi, đứa bé vốn bất động liền đứng dậy, chịu đựng cảm giác đau đớn từ vết thương truyền lại, thay quần áo luyện công bằng một bộ quần áo ngủ. Chất vải dệt may thượng đẳng, cảm giác thoải mái từ làn da truyền đến khiến cho bé con có cảm giác như đang ở trong mộng, một cảm giác thật không chân thật. Tay bé sờ lên miếng vải, cảm nhận sự mềm mại trơn bóng trong tay, bên tai tựa như vang đến một thanh âm nức nở, lại mềm mại ôn nhu của một người phụ nữ “Tiểu chủ tử, xin lỗi, Mạc Phương chỉ có thể sửa lại quần áo thái giám đề ngài mặc…” Hồi ức tựa như thủy triều dâng trào trong lòng, những người khác nhau, những lời nói khác nhau, những hành động khác nhau như một dòng chảy hiện lên đan xen trong đầu bé, và thanh âm ôn nhu mang theo niềm thương tiếc kia lại là thứ xuất hiện nhiều nhất. “Tiểu chủ tử, ngoại trừ Mạc Phương cùng Mạc Hương, người đừng để ai khác giúp ngài thay quần áo tắm rửa…” “Tiểu chủ tử, người vẫn nên mặc trang phục như hiện tại này, mặc dù tại lãnh cung này có khổ một chút nhưng đám phế phi kia cũng không phải là muốn tính mạng của ngài, trừ chủ tử, bà…” “Tiểu chủ tử, công chúa thật sự không tôn quý bằng hoàng tử, hơn nữa lại là công chúa do phế phi sinh hạ… Nếu ngài thự sự là một hoàng tử thì tốt, vậy thì Mạc Phương dù là liều chết cũng tới trước mặt Hoàng thượng báo cho người biết…” “Tiểu chủ tử, xin lỗi, Mạc Phương nên mang y phục đã sửa lại từ chỗ Trần công công về đây….” “Tiểu chủ tử, Mạc Phương… không còn cách nào… hầu hạ bên… người… ngài…. nữa… xin lỗi…” Dòng hồi ức hiện ra càng lúc càng nhiều, ánh mắt của đứa bé càng sắc lạnh, vẻ khát máu dần lần hiện lên, khuôn mặt nhiễm nồng đậm hận ý, hoàng tử tôn quý hơn công chúa phải không! Nếu tất cả mọi người đều đã coi bé như hoàng tử, vậy thì, bé sẽ lấy thân phận hoàng tử này để sống sót! Đau đớn có tính là cái gì! Bé phải trở thành hoàng tử lợi hại nhất! Bé phải trở thành thập lục hoàng tử ưu tú nhất nơi đây! Cả cuộc đời này cho dù có chết, bé cũng phải tìm ra được người đàn bà đó! Tìm bằng được cái con người có tư tưởng muốn giết bé mặc dù bé vẫn còn chưa sinh ra! Tìm ra con người đã cướp đi người phụ nữ ấm áp nhất, đối xử tốt nhất với bé trên đời! Bé muốn giết chết cái con người chưa bao giờ cho bé được một chút tình thương của mẹ, người phụ nữ tựa như kẻ thù! Bé muốn người đàn bà kia phải hối hận, khiến cho người gọi bé là nghiệt chủng không nên được sinh ra đời ấy phải tới trước mặt bé, quỳ gối. Khiến cho người ấy phải phủ phục dưới chân bé, con gái của bà, đứa con gái bị mẹ ruột hận đến thấu xương. Bé muốn người đàn bà kia phải nói ra một lời, xin lỗi! Bé, Địch Vũ Liễn, chính xác nên gọi bé là thập lục công chúa, không cần sự quan tâm của người khác! Mục tiêu cả đời này của bé là tìm được đôi nam nữ bỏ trốn kia! Thu lại tâm trí, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của bé con chợt hiện một số biểu tình, nhíu mày, mím môi, bé quay người đi về phía cái bàn, trèo lên trên chiếc ghế, bày ra một trang giấy chất lượng cực tốt, mài mực rồi nhấc bút, ngồi ngay nhắn chỉnh tề, thật yên lặng luyện chữ, một chữ rồi lại một chữ! “Oành đùng đùng —–!” Một tiếng sấm rền đột ngột vang lên, đứa bé con đang cầm bút cơ thể chợt trở nên căng cứng. “Oành đùng đùng ——!” Khi tiếng sấm một lần nữa vang lên, đứa nhỏ hoảng loạn vất cây bút lông trong tay đi, vẻ mặt sợ hãi chạy vội đến bên giường, vội vàng trèo lên, ôm chặt chiếc chăn, lui vể trốn ở góc giường, cả người run rẩy. Mưa thật to, tựa như những hạt đậu rơi lộp độp xuống mặt đất, thi thoảng lại mang theo ánh chới chói lòa cùng tiếng sấm vang dội. Mưa dông thường thấy ở Yến Đô lại xuất hiện. Bóng hình nho nhỏ lấy hai tay bịt chặt lỗ tai lại, nhưng không có cách nào ngăn cẳn đường âm thanh của sấm chớp truyền vào trong tai, trí nhớ tối tăm làm người ta hít thở không thông cũng từ đấy mà không ngừng hiện ra. Một người phụ nữ xinh đẹp ung dung nở một nụ cười thật tươi, lần đầu tiên trong đời hòa nhã gọi đứa nhỏ đang khiếp sợ đến bên người, đến khi đứa nhỏ vươn tay ra kéo lấy ống tay áo của nàng, vẻ tươi cười như qua trên khóe miệng bỗng nhiên trở nên dữ tợn, tay nâng lên, dùng sức thật mạnh, hung ác đánh xuống. Trong đầu bóng hình nho nhỏ không ngừng lạp lại nụ cười dữ tợn khi người phụ nữ kia tay đang cầm kéo, sợ hãi đến run rẩy, thanh âm nức nở nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy được “Dì Phương… ô…. dì Phương… Tiểu Vũ rất sợ! Ô ô… Thật đáng sợ!” Đã từng có nhiều lần quanh quẩn trên bờ vực sinh tử bé lại kêu tên của con người có thanh âm ôn nhu yêu thương kia, con người mà đứa bé đã khắc sâu vào trong lòng, là người bé thích nhất, mang lại sự ấp áp vô cùng, là người mà bé vô cùng nhớ nhung. Ánh chớp xoẹt qua trên bầu trời, xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi con người đang trốn tại góc giường, người ấy đột nhiên ngẩng đầu hoảng sợ, đầu tóc rối bời, khuôn mặt phủ đầy nước mắt không làm người ta nhầm được, đó thật sự là một bé gái nhát gan nhu nhược! Tiếng sấm tựa như tiếng hống phẫn nộ, trái tim đã rơi vào ma đạo này liệu có ai tới cứu vớt!? Mưa rơi nặng hạt như đang rửa trôi những nỗi niềm đau xót xưa cũ, nhưng, trái tim tràn đầy vết thương bây giờ liệu có ai có thể vỗ về an ủi!?
nữ hoàng đế khờ phu quân